Hắn khẽ cúi chào, cởi cúc áo vest và ngồi xuống ghế. Đối diện với hắn là giám đốc công ty xử lý nước thải lớn nhất nhì Bình Dương. Ông ta chạc 50 tuổi, tóc dày đen bóng thứ thuốc nhuộm đắt tiền, mặt lốm đốm đồi mồi, trên tay là chiếc đồng hồ vàng chẳng chút hợp rơ nào với cái áo sơ mi kiểu cách có hoạ tiết cá chép may chìm.
“Chào ông. Quả là một ngày oi bức.”
“Chào cậu, cậu là bạn của ông K?”
“Bác K là một khách hàng thân thiết của chúng tôi, theo như lời giới thiệu của bác K thì ông đang có một điều ước khó thực hiện đúng chứ?”
Người đàn ông gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị có phần thận trọng dò xét. Ông ta thấy chút khó chịu với bản mặt hết sức đại trà của đối phương, một cái mũi hết sức bình thường, lông mày bình thường, khuôn miệng bình thường, chân tóc và tai cũng bình thường. Mọi thứ không có lấy điểm gì nổi bật, tưởng chừng như chỉ cần quay mặt đi độ nửa phút là lập tức quên tuột khuôn mặt này.
“Rất hân hạnh khi được ông đặt niềm tin, chúng tôi hy vọng là có thể thực hiện được ước muốn của ông”
Hắn nở một nụ cười công nghiệp từ cái mồm hết sức bình thường, nhổm người lên, đưa tay phải ra trước mặt người đàn ông, lưng khẽ khom xuống một góc nghiêng rất siêu thực. Sau một tích tắc chần chừ, vị giám đốc đưa tay ra bắt lấy như một phản xạ thường thấy đối với một doanh nhân như ông.
Khoảnh khắc khi hai lòng bàn tay chạm nhau, một luồng sóng dữ dội chạy dọc toàn thân ông khiến tóc gáy và da gà đồng loạt nổi lên. Thần kinh ông như bị giật mạnh và kéo giãn về phía trước, thu lại một điểm rồi nở ra vô hạn. Từ điểm đó xuất hiện trùng trùng điệp điệp những hình ảnh, ý niệm và giọng nói đan xen lấy nhau như một máy dệt tơ đang hoạt động hết công xuất, từng sợi tơ nối thẳng với từng dây thần kinh của ông.
Vị giám đốc buông tay, cứng đờ người, bật ngả trở lại ghế và thở hổn hển. Cái bắt tay chỉ kéo dài vỏn vẹn một giây vội vã nhưng tựa như hàng chục phút đồng hồ với ông. Còn hắn ở phía đối diện cũng nhẹ nhàng ngồi, chỉnh cà vạt và khẽ hắng giọng:
“Hẳn ông đã hiểu về thứ dịch vụ chúng tôi cung cấp. Ở phía ngược lại, chúng tôi cũng hiểu được rõ ràng, sống động và hết sức chi tiết về ước muốn của ông.”
Ông ta biết hắn nói thật.
“Xin ông hãy an tâm, tôi xin cam đoan là mong ước của ông có thể hoàn toàn thực hiện được.”
Hắn nghỉ một quãng, sắp xếp các thông tin trong đầu, lấy một tờ giấy ra rồi ghi vào đó một con số.
“Theo danh mục của bên chúng tôi, chi phí cho các mong muốn dạng này sẽ là 20 nghìn đô. Ở thời điểm hiện tại, chúng tôi chỉ nhận chuyển khoản. Tất nhiên đó chỉ là chi phí dịch vụ ông cần phải trả cho chúng tôi, về phần các chi phí khác sẽ phát sinh chắc ông cũng đã hiểu rồi nhỉ?”
“Tôi hiểu” vị giám đốc cố lấy giọng và chỉnh lại độ lớn “Tôi đồng ý”
“Vậy chúng ta chỉ còn vài thủ tục giấy tờ nữa thôi”
Hắn lấy trong cặp táp ra hai tờ giấy và một cây bút máy màu đen với hoạ tiết một con nai mạ vàng. “Cảm phiền ông đưa ngón tay cái ra”. Hắn nắm lấy ngón tay vị giám đốc rồi đặt lên đuôi cây bút máy, một cây kim bé bật từ đuôi bút đâm thẳng vào ngón tay người đàn ông. Khi hắn đẩy hình con nai trên cây bút xuống, máu được rút ra và bơm vào ống mực.
“Ông hãy ký tên mình vào cuối hai trang giấy này. Hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực khi ông hoàn tất chuyển khoản theo thông tin được ghi trên giấy.”
Vị giám đốc cầm lấy cây bút máy, ngón tay ông hơi buốt ở chỗ cây kim đâm vào. Ông đọc qua một lượt, hít sâu rồi đặt bút ký. Nét chữ đỏ thắm màu máu. Khi ông vừa rời bút, hai tờ giấy bốc cháy thành muội khí đen rồi tan biến vào hư không. Những con chữ trên mặt giấy lũ lượt kéo nhau khảm vào trí nhớ của vị giám đốc rõ ràng và mạch lạc như chính tên họ ông ta vậy.
“Ông giữ một bản, chúng tôi giữ một bản!”
Hắn đứng lên, bỏ bút máy vào cặp táp và cúi chào.
“Hẳn ông không còn thắc mắc gì sau cái bắt tay của chúng ta, trong trường hợp nếu có, ông có thể đọc lại các mục trong hợp đồng.” Hắn chỉ ngón trỏ vào phía thái dương. “Đọc ở chỗ này, trong tâm trí ông!”
“Sau khi chúng tôi nhận được tiền chuyển khoản sẽ chủ động báo ông địa điểm và thời gian của buổi lễ. Giờ thì xin phép ông, tôi xin được ra về”
Vị giám đốc đưa tay ra như với lấy gì đó trong không trung, miệng ú ớ:
“Mọi thứ sẽ được giữ bí mật chứ?”
Hắn mỉm cười, khẽ gật đầu.