trdanghuy.com
Dark | Light
Truyện Thơ Bài viết Về tôi

Chapter 4 - Mới chỉ là đầu tuần

Đằng sau một quầy thuốc lá hết sức bình thường trên đường Nguyễn Đình Chiểu, có một ngách nhỏ giữa hai toà nhà. Hai bên vách tường bám rêu xanh, cuối cái ngách cụt đó là cánh cửa kéo nằm phía sau một nhà hàng có mặt tiền ở Võ Văn Tần. Gã có râu quai nón đang tựa vào một bên vách tường, nhai nốt mấy viên đá trong ly cà phê phin.
“Mày có biết là tất cả đám ca sĩ hết thời đều chơi ngải không? Ý tao là cả ba đứa tao từng gặp, bọn chúng đều đã qua Thái Lan, Campuchia, Trung Quốc để xin một cái bùa chú dị hợm gì đó. Có một ả còn giữ trong giường một cái xác khỉ cuộn băng gạc. Làm sao có thể ngủ với thứ đó ngay trên giường chứ?”

Gã mặc vest ở vách tường đối diện lắc đầu, gãi gãi vào phần mang tai.

“Thứ mặt nạ mới này cứ làm tao ngứa ran vùng gần cổ”

Hắn chỉ vào khuôn mặt điển trai với mái tóc bóng nhẫy sáp của mình. Tay hắn đeo một chiếc đồng hồ vàng bóng loá.

Gã có râu quai nón nhún vai: “Tao thích bộ râu này. Tao chẳng thể nào nuôi được nó, đeo cái này lên khiến tao cảm thấy như chính mình vậy”

“Ừ. À mà tao vẫn mất ngủ suốt một tuần rồi. Đống thuốc an thần mày cho không có tác dụng.”

“Cũng dễ hiểu thôi, với những thứ mày nhìn thấy thì dù nốc gấp đôi chỗ thuốc đó, có ngủ được cũng chỉ là ác mộng”.

Gã mặc vest vuốt mặt, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt vô cảm bắt đầu hiện rõ, hắn châm điếu thuốc thứ hai. Khói thuốc len lỏi qua những mảng tường bong vữa.

“Bên mày thì như thế nào rồi?”

“Tuần trước có ba thằng bị điều đi huấn luyện, tập đoàn đang rục rịch chuẩn bị cho chiến tranh.”

“Có vẻ như không thể tránh khỏi.”

“Không thể, nó đã được tiên liệu trước. Tao nghĩ mày cũng nên chuẩn bị đi, tuần trước tao đã chuyển hết tiền và đất đai qua cho ông bà già tao đứng tên, có dịch vụ nhanh lắm, mày có cần thông tin liên hệ không?”

“Tao làm việc đó từ những ngày đầu. Toàn bộ thu nhập tao có được đều là chuyển cho vợ cũ”
Gã có râu quai nón gật gù: “Gần đây mày có gặp lại cô ta không?”

“Không” - Gã mặc vest lắc đầu - “Tao không thể nhìn mặt con, cô ta hay bất kỳ người thân nào. Tao cảm thấy mình thật kinh tởm trước mặt họ”

Chiếc đồng hồ vàng bóng loáng phản chiếu chút ánh sáng mặt trời len xuống qua các mảng bê tông. Hắn ém khói thuốc xuống lồng ngực rồi khẽ nhả trở lại không trung. Đốm lửa trên đầu thuốc châm một chủ đề khác:

“Hôm qua tao vừa gặp thằng H, nó có khách hàng là một tay giám đốc nhà máy nước thải ở Bình Dương, mày biết gã giám đốc đó muốn gì không?”

“Để tao đoán xem, có một vụ bê bối gì đó về môi trường, và hắn muốn tất cả đám nhà báo đang điều tra vụ đó đều truỵ tim mà chết?”

“Nếu vậy thì chẳng có gì đáng nói”

“Vậy thằng H thấy được gì?”

Gã mặc vest nhìn chăm chăm vào vết ố trên tường, tay lại khẽ gãi vùng mang tai: “Lão già đó muốn ngủ với đứa con gái út vừa mới qua đời của lão”

Gã có râu quai nón nhíu mày - “Bệnh thế”

“Lúc con bé qua đời, nó chỉ mới 14 tuổi. Thằng H kể là, khi đọc tâm trí lão ta, nó thấy cảnh con bé và mẹ nó nằm trên đường sau vụ tai nạn. Và lão ta nằm ở con lươn gần đó với phần bả chân bị dập nát. Lão đã vô cùng tiếc nuối, nhưng đó là cái cảm giác tiếc nuối vì mất đi một món đồ chơi” - Gã mặc vest gạt tàn thuốc xuống một ngọn cỏ ở chân tường - “Lão giám đốc đó đã lạm dụng con gái của mình suốt 3 năm trời. Lúc nhìn vợ và con gái mình nằm trên vũng máu giữa đường, thứ duy nhất lão ta nghĩ đến là có cách nào đưa con gái lão về nhà để bảo quản không. Ơn trời là chân lão lúc đó đang bị thương. Và giờ đây lão tìm đến chúng ta để làm nốt việc bẩn thỉu kia, cái việc sau cùng lão vẫn chưa dám thực hiện khi đứa con gái còn sống.”

“Có vẻ như lại là một khách hàng thường xuyên. Dám cá là lão ta sẽ nướng hết cái nhà máy nước thải đó trong vài năm tới cho chuyện này.”

“Tao cũng nghĩ vậy”

“Rồi ai sẽ là người triệu hồi? Mày có nghe được gì từ thằng H không?”

“Một gã miền Tây đồng tính, hắn chuyên triệu hồi những con Elfey biết làm trò này”

Cả hai im lặng, tiếng còi xe ngoài Nguyễn Đình Chiểu như bị kéo sợi và bện nhỏ trước khi được luồn vào trong ngách. Gã có râu quai nón bỏ nốt viên đá cuối trong ly vào miệng.

“Tội cho thằng H, nhưng nó cũng đáng nể. Tao không thể giữ được điệu bộ chuyên nghiệp vô cảm như nó nếu gặp một lão tương tự.”

“Nhưng mày vẫn làm được đấy thôi!”

Gã có râu quai nón phủi lưng áo và quay đi: “Thứ kinh tởm nhất trong tuần mà tao được nghe”

Gã mặc vest cũng ném điếu thuốc xuống chân và di tắt: “Mới chỉ đầu tuần thôi.”

Chương trước
Chương sau