Quân Sealliance trà trộn vào đoàn tù binh bị áp giải. Họ định cứu lấy những tù binh từ Vartherland và cướp luôn vùng mỏ này. Không may trong lúc giành quyền kiểm soát, chiếc tàu chiến khổng lồ đã mất lái và đâm xuống vùng đồi gần khu mỏ hoang, san bằng một vùng đất lớn. Hàng trăm tù binh lao ra khỏi tàu, phá còng xích, đánh trả binh lính của Giáo Hội, một trận hỗn chiến diễn ra. Quân tiếp viện từ khu mỏ lao đến, giao tranh với những tù binh bỏ trốn, thế trận dần nghiêng về phía quân của khu mỏ.
Enris và Hall cưỡi ngựa tới khu nhà tập thể, hai người muốn dẫn Jack và Antheny cùng trốn khỏi đây. Enris ngồi sau, lòng nôn nao khó tả, hàng loạt các câu hỏi hiện lên trong tâm trí cậu về người mẹ đã mất xen lẫn với lo lắng cho ba mình. Cậu bồn chồn, thần kinh căng lên để đón nhận những suy nghĩ ngổn ngang cuốn theo làn gió, tốc vào người, vào thân thể và não bộ của mình. Enris đang cố gợi nhớ một điều gì đó, một điều gì đó xa xăm, thăm thẳm trong ký ức của mình.
Hall kéo cương, hãm ngựa lại, Enris nhảy xuống, lẻn vào khu nhà nghỉ lớn bằng cửa sau. Bên trong ai nấy đều hoang mang, những chiếc đèn fokal treo trên thành nhà cao chót vót được thắp sáng, một vài thợ mỏ tò mò tiến ra ngoài thì bị lính canh chặn lại. Enris luồn qua đám người, kéo Antheny ra một góc:
“Antheny! Jack đâu? Rời khỏi nơi này thôi!”
“Mày bị sao thế Enris? mày tính đi đâu?” – Antheny ngạc nhiên, cậu cảm thấy được vẻ gấp gáp qua nét mặt của bạn mình.
“Trốn khỏi đây, tìm thằng Jack và kéo nó ra ngoài sau nhanh!”
“Để làm gì? Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?” – Antheny vuốt lọn tóc tím, nhìn Enris dò hỏi
Enris như mất kiên nhẫn với vẻ thờ ơ của bạn mình, cậu định gào thật lớn nhưng lại sợ xung quanh nghe thấy:
“Nhanh lên! tao sẽ nói sau” – cậu nghiến răng – “Tìm thằng Jack và chạy ra đằng sau!”
“Tao đây! Ra ngoài nhanh Antheny!” – Jack từ sau đập vào vai Enris – “Tao đã gặp thằng Hall bên ngoài!”
Antheny đang nhướn mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu thì bắt gặp ánh mắt của Jack, một ánh mắt đầy thuyết phục và ẩn chứa sức mạnh. Cậu bất giác nhận ra rằng lúc này cần phải nghiêm túc.
Cả ba len qua đám thợ mỏ đang tò mò bàn tán. Jack lấy trộm một con ngựa của bọn lính gác cho cả hai và cưỡi về phía khu mỏ hoang. Trong màn đêm, hai con ngựa phi như bay qua những tán cây shawari, Hall kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ba người bạn:
“Bác Norman đã nhận được một bức thư cách đây hai tuần, bức thư giấu trong cặp tài liệu của bác với nội dung nói về kế hoạch giải cứu tù binh và cướp lấy Miranest, qua nét chữ và kí hiệu cuối thư, bác biết rằng nó được viết bởi một người bạn năm xưa của mình, hiện đang là chỉ huy của một đặc đội bên phía Liên Minh. Ông ấy nhờ bác dựa vào chức vụ để duyệt nhóm quân cải trang của ông ta vào làm thợ mỏ, thực hiện kế hoạch tấn công bất ngờ từ trong, tạo cơ hội cho kế hoạch cướp Miranest. Bác Norman đã rất do dự nhưng rồi đồng ý, kì lạ rằng năm ngày qua không thấy sự xuất hiện của nhóm quân cải trang như đã nói, bác Norman đã tiết lộ cho tớ biết vào giờ nghỉ trưa hôm nay phòng bất trắc,...”
Hai con ngựa phi nhanh, lưới trên lối mòn trong rừng. Jack, Enris và Antheny im lặng nghe Hall giải thích, trong lòng họ đầy lo lắng, sợ hãi, nhưng có một thứ gì đó nhen nhói, thúc giục họ đánh cương, lao vun vút trong màn đêm. Ngựa xé gió ù ù bên tai, văng vẳng đằng xa là tiếng hò hét, giao chiến của tù binh là lính gác.
“Có thể kế hoạch đã bị bại lộ, nhóm cải trang ấy đã bị tiêu diệt trước” – Jack ngồi sau nói lớn
“Tớ cũng nghĩ vậy. Dù trong thư không đề cập nhưng tớ và bác Norman đều đoán rằng chiếc tàu đưa tù binh về mỏ Miranest cũng đã gài người sẵn”
“Gọng kìm, trong đánh ra, ngoài đánh vào” – Không đợi Hall xác nhận, Jack nói tiếp – “Chẳng phải vụ gài người vào trong đã không diễn ra sao?”
“Nhưng cuộc giải thoát vẫn tiến hành, một trong những tàu chiến áp giải tù binh về Hải Địa vừa bị tấn công” – Hall nói – “Bác Norman bị bọn lính canh đưa tới nơi trú ẩn, trước đó bác đã bảo tớ cùng Enris trốn thoát khỏi khu mỏ này!”
“Trốn thoát” hai từ thốt ra từ miệng Hall không hề được nhấn mạnh hay họa âm nhưng vẫn vang vọng trong suy nghĩ của những người còn lại, một cái gì đó nôn nao, hồi hộp, chất chứa đầy khát vọng đang hối thúc không ngừng, lồng ngực họ nóng lên với những suy nghĩ hoang dại, mang đầy bản năng nhất.
“Giờ thì sao?” – Antheny hỏi, tay vẫn thúc cương, cậu giục ngựa đi không ngừng, Antheny muốn nó chạy nhanh hơn, nhanh hơn
“Đi theo quân Liên Minh, rời khỏi nơi này!”
Một hồi im lặng, tất cả không nói câu gì. Rời khỏi nơi này, đó là thứ mong muốn dù đã bị vùi lấp suốt bao nhiêu năm đi chăng nữa nhưng luôn luôn trực bắt lửa mà phừng cháy trở lại bất cứ lúc nào.
“Ba tao...” – Enris nghiến răng – “Điên thật!”
“Hall, bên phải mày!” – Bất chợt Jack kêu lên
Cách họ khoảng ba chục bước chân có mấy ánh đuốc lập lòe, ẩn hiện sau các tán cây.
“Lính gác? Bọn chúng đang hướng lại phía này!” – Enris đưa mắt nhìn theo
“Không ổn rồi” – Jack nói – “Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ bị giết hết vì tội đào tẩu!”
“Tao chưa muốn chết” – Antheny lẩm bẩm – “Tao chưa có vợ...”
Jack giơ tay đấm vào mình Antheny một cái rõ đau.
Từ xa, ánh đuốc hiện ra ngày một nhiều, bọn lính canh đang tiến về phía họ, một giọng lớn hét lên:
“Dừng lại! Các người là ai? Mau dừng ngựa!”
Hall hoảng loạn, thúc ngựa chạy nhanh hơn, Antheny cũng vậy
“Dừng ngựa lại!” – Tên lính đó gào lên lần nữa
“Phập”, con ngựa rống lên rồi khụy xuống. Một mũi tên đã găm vào đùi phải nó, theo sau là hàng loạt mũi tên khác. Hall bị ngã văng ra khỏi ngựa, Enris cũng té xuống, vội lăn mình tránh tên. Antheny kéo gấp dây cương dừng ngựa. Bọn lính lao đến chặn đầu, nhanh chóng bao vây Enris và đám bạn:
“Thằng Hall, thằng kia là Enris con lão Norman, hóa ra là lũ đào tẩu!” – Tên chỉ huy cầm đuốc, hướng về phía Hall.
“Không phải, Rotk, ông đừng nghĩ vậy, bọn này...”
“Câm mồm ngay lũ đào tẩu, tụi mày cấu kết với đám phản loạn, hôm nay chôn thây ở đây nghe chưa?” – Tên chỉ huy không đợi Jack giải thích, gào lên tiến về phía Hall, một tay cầm cương ngựa, tay kia giơ cao ngọn đuốc định đập
“PHÙNG!!!”
Một ngọn lửa vàng khè ập đến tên chỉ huy, đẩy hắn và ngựa hất văng lên không rồi rơi bịch xuống đất. Ngọn lửa khổng lồ làm sáng rực cả rừng cây, đốt rụi một khoảng đất, đám lính gác đằng sau vội giữ dây cương, kìm lũ ngựa đang hoảng loạn.
Từ nơi ngọn lửa vừa phun, một con kì đà khổng lồ đạp các tán cây chui ra, hai mang nó phì lên như cảnh báo đám lính. Enris và Hall giật mình, vội vã đứng dậy lùi về sau. Con vật khổng lồ đạp lên ngọn lửa đang cháy tiến về đám lính canh, trên lưng con kì đà, một người đàn ông đang ngồi có thân hình to lớn với chiếc bụng phệ và bộ râu dài tết thành ba, tay ông ta cầm một cái tẩu thuốc dài, uốn lượn nghi ngút khói, sau lưng ông ta đeo một cái hũ rượu to kềnh.
Theo sau con vật là một người đàn ông khác, ông ta cưỡi ngựa nhảy qua ngọn lửa, rút kiếm vung một nhát chém, thanh gươm sáng lóa xé ngọn lửa đang phừng cháy ra làm đôi, ba tên lính đứng trước chưa kịp trăn trối đã lìa ra hai phần. Đám lính còn lại sợ hãi, vội quay ngựa bỏ chạy, con kì đà phì mang, người đàn to lớn rít một hơi từ cái tẩu thuốc uốn dài, lồng lực ông ta căng lên...
Đùng!!!
Một ngọn lửa khổng lồ phun ra từ miệng ông ta, ngấu nghiến và nuốt chửng đám lính đang cắm đầu bỏ chạy:
“Lũ gác mỏ khốn nạn!!!” – Ông nhếch mép, giương tay quệt tắt đốm lửa trên bộ râu – “Tôi đã muốn làm việc này từ lâu rồi” – Ông ta vừa nói, vừa thúc con kì đà tiến lại người đàn ông trên ngựa.
“Earlix, ông biết không? tôi đã chứng kiến một người bạn mình bị giết bởi những tên vô lại này, quỷ thần bọn chúng” – không đợi người đàn ông kia trả lời, ông ta nói tiếp.
“Ông đã giết hết bọn chúng rồi” – người đàn ông trên ngựa đáp, một giọng nói điềm tĩnh, lạnh ngắt vang lên, ông ta tra lại thanh kiếm sáng bóng vào bao.
Enris và đám bạn không khỏi ngỡ ngàng trước sự việc vừa rồi, Hall đưa ánh mắt thăm dò. Con kì đà khổng lồ bỗng quay mình lại tiến về phía đám bạn, ngựa của Antheny hoảng sợ nhảy cẫng lên, Enris kéo người Hall bước ra sau. Người đàn ông to lớn cúi người xuống nhìn vào Enris, nhoẻn miệng cười, vết xẹo ngang má bị nhăn lại khi mép ông ta nhếch lên:
“Chắc hẳn cậu là Enris Rogarl, con của Norman Rogarl phải không cậu thiếu niên?” – Con kì đà khổng lồ hạ thấp đầu, đưa người đàn ông ghé lại gần Enris
“Ông là ai, sao lại...?” – Enris nhìn với vẻ bất ngờ xen lẫn hoảng sợ
“Ha ha, vậy chắc là đúng rồi” – Người đàn ông cười lớn, nói bằng giọng ồm ồm – “Ta là Lor Zard! Norman và ta là bạn từ thời trẻ, hôm nay ta đến đây để cứu cậu và cha cậu khỏi nơi này! Còn kia, ông ta là Pierre, chiến hữu của ta!”
“Quân Liên Minh? Các người đã gây ra chuyện này? Cướp tù binh... Vậy là các người muốn chiếm lấy Miranest?” – Jack lên tiếng hỏi.
“Đúng! Bọn ta là người của quân đoàn Sealliance!” – Người đàn ông to lớn ngước lên nhìn Jack – “Hãy đi theo bọn ta thoát khỏi nơi này, thiếu niên các cậu không nên chôn thây trong hầm mỏ, ngoài kia, biển khơi đang đợi sức trẻ rạo rực của các cậu! Ha ha ha!”
“Thoát khỏi nơi này? Còn vùng mỏ? Quân Liên Minh không định chiếm lại nó ư?”
Người đàn ông nhăn mặt trước câu hỏi của Jack, ông đang định trả lời thì từ phía sau, một giọng nói lạnh ngắt chậm rãi vang lên từng từ một:
“Lor Zard, chúng ta phải đi” – Người đàn ông phía sau thúc ngựa lên, khuôn mặt đầy nghiêm nghị, không để lộ bất cứ dấu hiệu nào của cảm xúc!
Người đàn ông to lớn cưỡi kì đà quay qua nói với Jack:
“Kế hoạch đã bị bại lộ, bọn ta chỉ có thể cứu lấy một số tù binh và các cậu!”
“Ba...ba tôi đang bị lũ lính gác giữ ở hầm trú ẩn!” – Enris nói lớn – “Tôi không thể để cha tôi lại!”
Người đàn ông to lớn trên con kì đà bất giác nhíu mày, hai hàng lông mày rậm chun lại:
“Tất nhiên rồi, ông bạn già sẽ cũng sẽ được cứu đi” – Ông ta nhìn thẳng vào Enris – “Nhưng không phải chúng ta làm việc đó, mặc dù ta rất muốn, nhưng đã có người được cử đi để đảm nhiệm việc ấy rồi!”
“Sao cơ?” – Enris tỏ vẻ không hiểu, vẫn giữ nguyên ánh mắt dò hỏi đầy hoài nghi của mình
“Trong hầm mỏ tất nhiên là có người của Liên Minh, kế hoạch gài người này đã có từ lâu rồi chàng trai, Norman sẽ được người của ta giải cứu!”
“Cũng không hẳn là không hợp lí, nhờ vậy mà họ mới có thể liên lạc dễ dàng với bác ấy” – Hall lên tiếng – “Chúng ta muốn thoát thì phải theo họ”
Hall đưa mắt nhìn bạn mình và lần lượt nhận lại sự đồng thuận qua ánh mắt của từng người, ngoại trừ Enris, cậu đang khẽ cúi gằm, nhăn mặt
“Ba tao...” – Enris đắn đo – “Chuyện này, tao không thể...”
“Nghe này Enris, nếu bây giờ quay lại cứu ba mày, bốn đứa chúng ta rõ ràng là không thể, mà nếu lỡ mất cơ hội này sẽ chẳng còn lần thứ hai nữa đâu, tao tin rằng ba mày không hề muốn cả cuộc đời mày chôn thây tại cái khu mỏ khốn nạn này” – Jack nhảy xuống ngựa, đặt tay lên vai Enris – “Mày hiểu mà, đúng chứ?”
“Đúng vậy Enris, bọn họ sẽ lo cho ba mày!” – Antheny tiếp lời
“Enris, tớ hiểu, nhưng cậu cũng biết điều ba cậu muốn mà phải không?” – Hall đặt một tay lên vai còn lại của Enris.
Enris bỗng nghĩ đến mẹ mình, miễn cưỡng gật đầu.